Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Hào môn đoạt tình: Bảo bối, em đừng mong chạy thoát! - Thịnh Hạ Thái Vi
Thể loại : Ngôn Tình

Một hồi dự mưu ( âm mưu sắp đặt trước), để cho bọn họ cả đêm triền miên, cứ tưởng rằng sau khi trời sáng, bọn họ sẽ đường ai nấy đi, chỉ là người qua đường. Ai có thể ngờ, người đàn ông này lại nói, sẽ chịu trách nhiệm với cô a? Câu chuyện về một cuộc hôn nhân không có tình yêu bắt đầu trong tác phẩm ngôn tình Hào Môn Đoạt Tình của tác giả Thịnh Hạ Thái Vi, truyện đã full trên trang đọc truyện online và có dạng file prc có thể đọc trên điện thoại.

Mộ Dung Trần, quyền thế một phương, là Mộ dung thiếu gia, khi cô bị người ta bỏ thuốc đưa lên giường lớn của hắn, ngây ngô thở khẽ, dụ hắn khó có thể kiềm chế đươc, mạnh mẽ triền miên suốt một đêm

Vì lấy được cô, hắn không tiếc lấy cường quyền, uy hiếp hôn phu của cô, phá vỡ hôn ước của cô, hơn nữa còn ép cô trở thành vợ của hắn

Một cuộc hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng, làm cho 2 người như bước đi trên băng mỏng, mỗi bước đều hết sức cẩn thận

Hai năm trên giường thân mật, quan hệ của bọn họ vẫn dừng lại ở mức “ lạnh nhạt”

Một cú điện thoại vượt biển, khiến cho cô biết mình cũng không phải người phụ nữ duy nhất của hắn, rốt cuộc cô cũng đề xuất ly hôn

Chương 1: Mê loạn

Trong vũ hội đón người mới đến, Tiết Tình nhìn đám người trong sàn nhảy náo nhiệt, một chút cảm giác muốn đi vào cũng ko có. Nếu không phải bạn trai của cô, chủ tịch hội học sinh Dương Bách Lâm lôi kéo cô đến đây, cô thà trở về ngôi nhà lạnh lẽo của mình cũng không muốn xuất hiện ở nơi này, cũng không muốn đứng ở nơi ồn ào như thế này

“ Tinh Tình có phải cảm thấy nhàm chán hay không?. Đến uống một ly đi”

Dương Bách Lâm xuất thân trong gia đình giàu có, lại cao lớn đẹp trai, từ năm nhất đại học đã bắt đầu hẹn hò với Tiết Tình, đến nay cũng được 2 năm, tình cảm cũng ngày càng tốt đẹp. Sinh nhật năm 20 tuổi của bọn họ, 2 bên gia đình đã ngầm cho phép bọn họ đính hôn

Sau năm sau khi tốt nghiệp đại học nếu như không tiếp tục học nghiên cứu sinh, sẽ phải gia nhập công ty của gia tộc. Mà Tiết Tình nhỏ tuổi hơn anh một chút, mới là sinh viên năm 3

“ Không sao, em nhìn bọn họ chơi cũng thấy rất vui” Nhận lấy ly nước chanh mà anh đưa tới, đối mặt với bạn trai dịu dàng, cô nỗ lực cố gắng làm cho bản thân vui vẻ

“ Đợi sau khi đổi nhạc, chúng ta vào nhảy 1 bản có được không?” Tình Tình luôn không thích những vũ khúc vô cùng nado nhiệt, nhìn cô chỉ nhàn nhạt cười cũng làm cho người ta ái mộ không thôi, anh cực kì may mắn vì vừa mới vào đại học đã theo đuổi được cô, hơn nữa, chiếc nhẫn ở trên tay cô đã chứng minh thân phận của cô, sau khi cô tốt nghiệp đại học, bọn họ sẽ kết hôn, về sau anh sẽ yêu thương cô cả đời

“ Được” Cẩn thận uống một ngụm, Tình Tình nhìn về phía 2 người mặc y phục dào dạt thanh xuân đi về phía bọn họ, đoán không chừng là tìm người đàn ông trước mặt cô, quả nhiên…..

“ Dương học trưởng, tại sao anh lại một mình chạy đến đây?. Bên kia đều rất lộn xộn” Một cô gái đem mái tóc bới lên, trên mặt trang điểm nhạt, người chưa tới nhưng thanh âm đã tới

“ Đúng vậy, học trưởng, anh không ở đó, chúng em đã làm rối hết các trình tự hoạt động, anh mau trở về ổn định lại đi” Một nữ sinh tóc dài cũng phụ họa nói

“Có cần khoa trương như vậy không?. Anh mới đi không tới 2 phút mà?” Dương Bách Lâm quay đầu, dịu dàng cười 1 tiếng, anh đối với người nào cũng tốt, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định

“ Chào chị Tình Tình” Hai cô nữ sinh đương nhiên biết Tình Tình, cùng nhau chào hỏi

“ Chào các em” Sau khi chào hỏi, Tinh Tình xoay mặt nhìn Dương Bách Lâm : “ Anh cứ qua bên đó trước đi, em không sao”

“ Tình Tình, em chờ anh một chút. Đừng đi đâu lung tung biết không?” Làm người phụ trách buổi tiệc tối nay, Dương Bách Lâm không thể không trở về chủ trì đại cục, nhưng anh không yên lòng bạn gái một mình ở chỗ này. Cho dù là ai cũng nhìn ra được, tối nay Tiết Tình mặc dù chỉ mặc 1 bộ lễ phục trắng tinh, nhưng lại thanh nhã giống như hoa sen mới nở, làm cho người ta không muốn dởi mắt. Nếu như cô không phải là bạn gái kiêm vị hôn thê của anh, ko biết đã có bao nhiêu người đến gần, bắt chuyện rồi

“ Học trưởng anh cứ yên tâm!. Sẽ không có ai dám bắt nạt chị Tình đâu. Chị Tình, cho chúng em mượn học trưởng một chút nha” Hai cô nữ sinh một trước một sau lôi Dương Bách Lâm đi

Tình Tình nhìn Dương Bách Lâm biến mất trong đám người náo nhiệt, nhìn một chút ra bên ngoài, ánh trăng đêm nay ko tệ lắm, không bằng đi ra ngoài hít thở không khí. Bỏ ly nước trong tay xuống, cô xoay người rời khỏi bữa tiệc

Tình tình ngồi ở trên ghế đá, phía bên ngoài lễ đường, nhìn vầng trăng sáng trên trời, từng ngọn cây cọng cỏ trong vườn trường, như được bao phủ thêm một tầng sắc màu

Không biết ở đất nước xa xôi kia, mẹ với em trai có khỏe không?. Nghĩ đến đây, 2 mắt vốn tỏa sáng của cô cũng trở nên ảm đạm

Vốn cho rằng sau khi tốt nghiệp trung học, ba sẽ đồng ý cho cô xuất ngoại du học, kết quả vẫn ko được. Nếu như bây giờ cô ở nước ngoài, có thể sẽ cùng mẹ với em trai ở chung….

Thương cảm chợt tới làm cho cô không để ý đến động tĩnh xung quanh, một người đàn ông không biết từ lúc nào đã đứng ở trên cây to sau lưng cô,chính xác mà nói anh ta đang dựa vào cây đại thụ thở không ra hơi.

“ SHIT…” Cho đến khi người con trai lỗ mãng mắng một tiếng, Tinh Tình sợ hết hồn, vậy, vội vàng từ trên ghế đứng lên, dựa theo ánh trăng nhàn nhạt nhìn sang, thấy một bóng dáng người đàn ông cao lớn, cô nhìn thấy người đàn ông xa lạ, đáng lẽ nên quay đầu đi mới phải, nhưng, lúc cô xoay người, lại nghe thấy tiếng hắn mắng :

“ Chết bà rồi…..” Sau đó giống như có vật năng rơi xuống đất, thanh âm đó làm cô nhịn không được quay đầu lại.

Vốn là người người đàn ông dựa vào cây đại thụ, cả người đã ngã xuống trên cỏ

Một người không có quen biết, chết cũng không liên quan đến cô, cô nên nhanh chóng trở nên vũ hội mới đúng, nhưng từ nhỏ cô đã được giáo dục, cho nên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chân của cô vô ý thức đi về hướng bên đó

“ Này, anh có sao không?” Cẩn thận từng li từng tí nhấc làn váy đứng ở trước mặt người đàn ông.Tình Tình nhỏ giọng lên tiếng hỏi.

Thanh âm dễ nghe như tiếng suối róc rách làm cho người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, mặc dù bị bóng cây che khuất làm cô không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng ánh mắt sắc bén của ánh ta giống như những chấm nhỏ trên baadu trời đêm

Cái dạng này làm gì giống như người sắp chết chứ. Cô nói :

“ Anh.. Ko có việc gì, tôi đi đây” Tình Tình để làn váy xuống, đang muốn đứng dậy cách xa phiền phức thì chân nhỏ đã bị một cỗ lực lớn kéo lại, trong khi cô còn chưa phản ứng kịp, thì cả người đã bị nam nhân đè lên trên cỏ

"Cứu. . . . . ."

Chỉ nói ra được một chữ, hắn đã lấy tốc độ như sét đánh mà chiếm đoạt môi của cô, không có dịu dàng chỉ có tàn bạo đòi hỏi, ở trên môi của cô lưu lại vết tích của mình. Đang dưới tình huống không có cách nào nói chuyện được, phản ứng đầu tiên của Tình Tình mà muốn đẩy hắn ra, môi cô cơ hồ sắp bị hắn cắn nát, cô không có cách nào chống cự thân thể của cô, cô bắt đầu tấn công thân thể của hắn, nắm tóc của hắn…..

Cô dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế của hắn, nhưng sức lực của phụ nữ làm sao địch nổi sức mạnh của đàn ông. Mặc kệ cô vặn vẹo thân thể như thé nào. Người đàn ông trên người vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ đè trên người cô, chẳng lẽ cô phải bị một người đàn ông xa lạ xâm phạm sao?

Không thể!. Tuyệt đối không thể, sự trong sạch của cô muốn dành đến đêm tân hôn, dành cho người đàn ông cô yêu nhất, tuyệt đối không thể để cho người đàn ông giống như kẻ điên này làm cho ô nhục….

Lúc đầu lưỡi hắn cương quyết muốn luồn vào trong miệng của cô thì Tình Tình nhất quyết dùng sức cắn một cái….

Tuy rằng, người đàn ông điên cuồng kia buông miệng cô ra.Nhưng bàn tay to,lại dùng sức kiềm hãm cằm của cô, dường như muốn bóp nát xương quai hàm của cô…. Một bàn tay khác đi dọc xuống dưới

“ Không cần!” Hư nhuyễn, vô lực kháng nghị nhưng không có sức thuyết phục. hoảng loạn chiếm lấy thần kinh của cô. Tình Tình cuồng loạn chống cự

"Cút ngay! Cút ngay!"

Cô giãy dụa, người đàn ông cũng không để ý tới, không có bất kỳ dịu dàng , tại lúc cô không phòng bị hắn mạnh mẽ đâm vào

Trong phút chốc, Tình Tình đau đến kêu ra tiếng, không có sức lực kêu ra tiếng, không có sức lực đánh trả, từng chuỗi lệ rơi xuống bụi cỏ…..

Có lẽ cô khóc đến ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho hành động của hắn rốt cuộc cũng dừng lại, hắn buông cô ra, thân thể nặng nề vốn đè trên người nàng, giờ đã ngồi dậy tựa vào thân cây

Lúc này còn không đi, không phải muốn chờ chết sao?. Tình Tình sau khi lấy lại tự do, cũng không quản có mang đúng giày không, bởi vì lúc nãy giãy dụa một chiếc giày đã rớt ra. Cô liều mạng chạy về phía lễ đường, cô sai lầm rồi, cô không nên để tâm đến những không quan hệ, đặc biệt là 1 người đàn ông xa lạ…..

Chính là ở chỗ này thiếu chút nữa cô đã mất đi trinh tiết quý báo nhất của người con gái, nhưng bây giờ cô còn thuần khiết sao?. Cô nên đối mặt sao với Dương Bách Lâm đây?

Người đàn ông ngồi trên đất, chăm chú nhìn bóng dáng đang bực tức bỏ đi, 2 mắt lóe qua chút tinh quang, mãi đến khi bóng dáng nho nhỏ biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới mở rộng bàn tay, dưới ánh trăng ôn nhu, ánh sáng phát ra từ cây kẹp tóc rất đẹp, là vật kỉ niệm duy nhất cô lưu lại cho hắn

Cô hẳn là sinh viên ở đây. Mộ Dung Trần hơi cong khóe môi, ánh mắt mơ hồ chớp động

“ Này, theo cậu Trần có trở về không ?” Từ chỗ tối trong lùm cây, truyền đến tiếng nói của một người đàn ông khác

“ Trở về, tôi cũng nên về theo mới được. Nếu như Trần xảy ra chuyện gì, cậu cũng đến nhà Mộ Dung mà xin tội với ông” Một người đàn ông khác lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra bất kì cảm xúc nào. Cũng không cần chờ đến ông, sau khi Trần tỉnh lại, e rằng sẽ có người gặp xui xẻo

“ Cố thiếu, như lời câu nói, hình như Trần gặp chuyện không may, là lỗi của tôi? Cậu làm đồng đảng có thể thoát tội được sao?”

“ Cậu bớt nói nhảm cho tôi nhờ. Tìm người trước đã”

“ Các người ầm ỹ đủ chưa?” Người đàn ông nãy giờ không có lên tiếng, rốt cuộc cũng không chịu nổi sự dong dài của 2 thằng bạn tốt. Dám tính kế với hắn, ai cũng không chạy khỏi

“ Trần, thì ra cậu ở chỗ này ngắm trăng à ?. Để bọn tớ tìm cậu thật lâu” Người đàn ông cầm đèn pin trong tay, kinh ngạc kêu lên

Nghe vậy, người đàn ông đứng bên cạnh lành lạnh nhìn lướt qua hắn, hắn lập tức im miệng, không nói thêm gì nữa. Âu Thánh Nguyên này rõ ràng là giáo sư đại học nhưng không bao giờ làm việc đàng hoàng, suốt ngày từ sáng đến tối chỉ lo làm những thí nghiệm lung tung

Mộ Dung Trần không lên tiếng, ánh mắt ngược lại nhìn về phía người nãy giờ không nói gì Cố Kỳ Nam

Đây không phải đang nói nhảm sao?. Bây giờ bộ dạng này của hắn còn có thể đi đâu?. Dược ở trong người cũng dần dần vơi bớt, phỏng chừng bọn họ bỏ cho hắn chút ít, làm cho hắn tạm thời mê loạn mà thôi

Ngược lại hắn có chút ngoài ý muốn, người luôn luôn trầm ổn kín kẽ như Cố Kỳ Nam lần này cũng dính vào, thấy mình gặp Âu Thánh Nguyên, 1 câu nhắc nhở cũng không có, thật con mẹ nó chọn nhầm bạn tốt a!. Làm sao hắn lại quên Cố Kỳ Nam từ trong xương là tên lưu manh hạng nhất, nhưng luôn luôn giả bộ làm người đàn ông lịch sự?

“ Còn có thể đi không?” Cố Kỳ Nam nhìn nét mặt hơi bất mãn của bạn tốt, tiến lên một bước đưa tay đến trước mặt hắn. Mộ Dung Trần mượn hắn lực đứng dậy.

Hắn không chỉ có thể đi, nếu như không có cô nữ sinh tốt bụng kia, làm thêm mấy trăm hiệp cũng không thành vấn đề

Cố Kỳ Nam cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, Thật ra thì hắn rất vô tội, ai biết tên kia gan lớn như thế, lại dám xuống tay với Trần. Mà thời điểm hắn muốn nhắc nhở cũng không còn kịp nữa., cho nên không thể làm gì khác hơn là thuận theo ý trời

Ai bảo người này biết rõ Âu Thánh Nguyên đến chết cũng không đổi tính, lại không đề phòng hắn?. Chỉ nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tựa hồ thời điểm bọn họ không có ở đây, đã bỏ lỡ 1 màn kịch hay

“ Trần, tôi đã cậu” Âu Tháng Nguyên tự biết mình đuối lý, thừa dịp lúc này lấy công chuộc tội, nếu không với tính tình có thù tất báo của người này, mình sẽ chết rất thảm a!

Đáng tiếc Mộ Dung Trần cũng không cảm kích, xoay người đi về phía trước. Cố Kỳ Nam cố ý nháy mắt với hắn, tự cầu phúc đi người anh em. Hắn kêu lên một tiếng. Người này không coi trọng nghĩa khí a xấu a, thật là chọn lầm bạn tốt a. Tình Tình một đường chạy vào lễ đường, cũng không quan tâm đến bản thân đang chật vật như thế nào, xuyên qua đám người ồn ào, cô chỉ muốn tìm thấy người đàn ông làm cho cô cảm thấy an toàn….

"Tình Tình, đã xảy ra chuyện gì?"

Dương Bách Lâm từ trên chủ tịch đài đứng lên muốn đi tìm bạn gái, lại thấy bạn gái chạy tới, trên mặt còn là mang theo lệ, vừa nhìn thấy anh , lập tức nhào vào trong ngực của anh

"Bách Lâm , đưa em về nhà, đưa em về nhà!" Tình Tình không để ý tới còn có nhiều người đang nhìn như vậy, cô bây giờ chỉ muốn nhanh về nhà, để tắm rửa sạch sẽ thân thể dơ bẩn của mình

“ Không sao, không sao, có anh đây. Tiểu Trương, tiểu Đỗ, dạ vũ này các em sắp xếp dùm anh. Anh đi trước” Chú ý đến chân bạn gái không có giầy, lễ phục có chút xốc xếch, bên trên làn váy còn dính chút cỏ vụn. Cô mới ra ngoài có 10 phút, đã xảy ra chuyện gì?

Săn sóc cởi xuống áo khoác trên người, choàng lên người cô, Dương Bách Lâm đỡ cô từ cửa sau đi ra ngoài

“ Tình Tình, đã xảy ra chuyện gì?. Nói cho anh biết được không?. Đừng để anh lo lắng” Đã là sinh viên năm 4, cho nên Dương Bách Lâm đều phải tự mình lái xe đến trường

Sau khi lên xe, thấy bạn gái trên mặt toàn lệ, ngược lại không nói lời nào, làm cho hắn lo lắng không biết nên làm sao. Thật chẳng lẽ đúng như hắn đang nghĩ…..

“ Thật xin lỗi, Bách Lâm. Em không biết, em không biết…. Nhưng, em không có bị hắn, không có….”

Vừa nhắc tới tình cảnh vừa rồi, Tình Tinh rất sợ, đặc biệt nhớ tới ánh mắt sắc bén kia, giống như muốn nuốt chửng lấy cô, thật là đáng sợ….

“ Được rồi, được rồi. Tình Tình. Anh không hỏi, không hỏi. Chuyện này anh nhất định sẽ điều tra rõ, sẽ không để em phải chịu uất ức. Anh trước tiên chở em về nhà, em tốt nhất nên ngủ 1 giấc, coi như chỉ là cơn ác mộng được không?”

Dù cô nói đứt quãng, nhưng Dương Bách Lâm đã hiểu xảy ra chuyện gì rồi

Ở trong trường học, thậm chí lại có người dám làm ra loại chuyện này, anh Dương Bách Lâm, nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này

"Bách Lâm, Bách Lâm. . . . . . Không cần, không cần. . . . . . Em không muốn làm trò cười ọi người. . . . ."

"Yên tâm đi, không có việc gì. Tất cả có anh ở đây, được không?" Dương Bách Lâm nhẹ nhàng vỗ lưng của cô an ủi.

Một ánh đèn xe chói mắt xông tới, bởi vì đường xe trong sân trường tương đối hẹp, Dương Bách Lâm nhường đường cho người ta, lúc 2 xe giao nhau, anh dường như nhìn thấy người lái chiếc xe đó, cặp mắt sắc bén của hắn quét về phía bên này

Chỉ là không tới thời gian 1 giây, 2 chiếc xe đã đi ngược chiều nhau

Chương 2: Phòng khách Tiết gia

Một đôi bàn tay trắng noãn như ngọc được chăm sóc rất tốt đặt trên bắp đùi người đàn ông đang đọc báo, người phụ nữ ôn nhu mở miệng : “ Thiệu Trạch, chúng ta có phải nên lên đường đến nhà Mộ Dung không?. Đại thọ của Mộ Dung lão thái gia chúng ta không nên đến trễ”

Một người đàn ông với mái tóc đen được chải gọn về phía sau, lộ ra cái trái đầy đặn, khóe miệng khẽ cong lộ ra ngũ quan đoan chính nhưng lạnh lùng

"Tình Tình đã về chưa?" Người đàn ông mắt không có rời đi tờ báo một cái.

"Tình Tình cũng muốn cùng đi sao? Bình thường nó đều không thích tham gia những bữa tiệc như vậy, chi bằng không nên miễn cưỡng nó” Người phụ nữ lộ ra mỉm cười nhu thuận :

“ Mấy ngày nay em thấy sắc mặt nó không tốt lắm, có thể học nhiều nên mệt mỏi, không bằng để nó ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, trong nhà có có chị Ngô không phải sao?”

Nói đùa sao?. Tối nay nếu để cho Tiết Tình đi theo, thì con gái bảo bối Tinh Tinh của bà còn có hy vọng gì?. Mặc dù Tiết Tình đã đính hôn, nhưng nếu như chưa kết hôn thì không có chuyện gì không thể xảy ra. Đến lúc đó tất cả hào quang không phải do con Tiết Tình chiếm hết sao?. Nhà Mộ Dung là nhà danh giá, giàu có nhất, con cháu đông đảo, có khối người đi theo ngành kinh doanh. Hơn nữa 3 đứa cháu trai đều anh tuấn bất phàm, nếu như có thể lấy 1 người, dù không có Tiết Thiệu Trạch, mẹ con của bà cũng có thể sống qua nửa đời sau

“ Tình Tình là đại tiểu thư của Tiết gia ta, làm sao có thể không đi. Em đi xem thử Tinh Tinh chuẩn bị xong chưa?”

Tiết Thiệu Trạch vừa gấp tờ báo, vừa những những chữ chằng chịt trên báo, tầm mắt tùy ý liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, sau đó phân phó nói

“ Nhưng là, cũng nên hỏi nó là có muốn đi không, nếu không muốn cũng ko nên miễn cưỡng” Người phụ nữ vẫn cố gắng thuyết phục ông

Tiết Thiệu Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay : “ Tình Tình sắp tan học rồi, anh sẽ có biện pháp khiến nó phải đi”

Thân thể mềm mại nằm xuống thân người đàn ông : “ Nhưng Tình Tình luôn luôn không thích tham gia những hoạt động này lắm, em nghĩ hôm khác hãy mang Tình Tình đi, hôm nay là đại thọ của Mộ Dung lão thái gia, nếu như có gì thất lễ sẽ không tốt lắm, sẽ làm cho người ta chê cười. Mang Tinh Tinh đi có phải tốt hơn không?”

“Con gái của Thiệu Trạch anh có thể làm mất thể diện sao?”

Nụ cười dịu dàng của người phụ nữ đột nhiên cứng đờ : “ Thiệu Trạch ý của em không phải như vậy, Tinh Tinh cũng là con gái của anh a, vì sao cho tới bây giờ anh không quan tâm nó như vậy?”

Vẻ bình tĩnh trên mặt người đàn ông vẫn chưa hề khôi phục, ánh mắt không cho phép người khác kháng cự nhìn người phụ nữ một cái, bà ta vốn còn muốn nói thứ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được, đứng dậy đi lên lầu

**

“ Bách Lâm, anh về trước đi, em không sao rồi” Tình Tình từ trên xe của Dương Bách Lâm xuống, nhìn gương mặt lo lắng của anh, mở miệng nhẹ giọng nói

Từ buổi tối ngày đó đáng sợ như cơn ác mộng đi qua, đã là 10 ngày. Đêm hôm đó về đến nhà, cô tự giam mình ở trong phòng tắm từ đầu đến chân nhiều lần, vẫn không muốn bỏ qua cho chính mình. Nếu không phải Dương Bách Lâm về nhà gọi điện nhưng không có ai nhận, không yên lòng chạy đến dưới nhà Tiết gia, nhắn với chị Ngô, bảo chị Ngô nhắn với Tiết Thiệu Trạch đến phòng tìm cô, không chừng cô còn ngồi ngây ngốc trong phòng tắm tới trời sáng

Những ngày này, cô ăn không ngon, ngủ không yên, cả người tựa hồ gầy đi một vòng, cho nên Dương Bách Lâm luôn luôn lo lắng. Nhưng, ở bên phía trường học, anh điều tra cho đến giờ vẫn không có chút manh mối

“Tình Tình, nhìn em như bây giờ, anh thật sự rất đau lòng cũng vô cùng lo lắng. Nếu không, chủ nhật này chúng ta đi chơi có được không?”

Xuống xe đi tới bên người Tinh Tình, anh đau lòng vuốt ve cằm của cô

Tình Tình đối với mọi người đều rất lãnh đạm, nhìn bề ngoài kiên cường như vậy, nhưng thật ra là một người rất cần người khác quan tâm. Chỉ là, sau khi chuyện đó xảy ra, dường như cô đối với người nào cũng dựng nên bức tường phòng bị

“ Bách Lâm, đến lúc đó nói có được không?. Em muốn đi vào trước. Hẹn gặp lại” Tình Tình không có tâm trạng nói thêm với anh, cô cảm thấy mệt muốn chết, chỉ muốn trở về phòng nằm ngủ thôi

“ Buổi tối anh sẽ gọi điện cho em, nghỉ ngơi cho tốt” Dương Bách Lâm không muốn miễn cưỡng cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô 2 cái, sau đó buông bả vai cô ra ngồi trở lại xe

"Lái xe cẩn thận." Tình Tình biết anh nhất định sẽ nhìn đến khi cô đi vào mới rời khỏi, cho nên cô đi vào nhà trước. Chỉ là cô thật không ngờ, người luôn luôn công việc bận rộn – ba cô thế nhưng hôm nay lại ngồi ở phòng khách đọc báo. Thấy cô vào cửa, bỏ tờ báo trong tay xuống :

“ Về rồi?”

"Ừ.

" Tình Tình thay xong giầy, chỉ là nhẹ nhàng trả lời một câu, đi qua bên người Tiết Thiệu Trạch bên người không có ý định ngồi xuống liền muốn trực tiếp lên lầu.

Cô sau khi 10 tuổi mới đến cái nhà này. Cùng với người gọi là cha ruột không có cảm giác thân thiết, huống chi thời điểm cô về đây, cái nhà này đã có nữ chủ nhân khác, còn có một đứa em gái chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng

Cô thực ra không muốn ở trong nhà của Tiết Thiệu Trạch, cũng không muốn mang họ của ông, cô muốn qua Mỹ sống với mẹ và em trai, nhưng mẹ nói cho cô biết cô không thể đi được

Từ khi cô có trí nhớ đến nay, mẹ luôn luôn rất lạnh lung, chỉ có lúc nhìn 2 chị em bọn họ mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt

Khi còn bé, công việc của mẹ luôn đi sớm về trễ, mà cô cùng với em trai luôn ở nhà chơi, cô biết mẹ khổ cực như vậy cũng là vì bọn họ, nhưng mẹ sẽ không để cho bọn họ gọi một tiếng “ Ba”

Khi còn bé cô rất sợ nhìn thấy ông ngoại, bà ngoại, mặc dù cô cũng có ít cơ hội nhìn thấy họ, nhưng ánh mắt của bọn họ lúc nhìn cô với em trai luôn mang theo vẻ chán ghét

Cô không biết vì sao ông bà ngoại lại không thích mình, ông bà ngoại của người khác sẽ đến nhà trẻ đón họ tan trường, mua kẹo, mua bánh cho họ ăn, cho đến sau khi lớn lên, cô dường như đã hiểu một chút

Bọn họ ghét mẹ, ghét mẹ không nghe lời bọn họ đi bỏ nhà đi theo một tên tiểu tử nghèo 2 bàn tay trắng. Kết quả, cô với em trai thành những đứa bé không có cha
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .